Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Mình hay lang thang trên mạng. Có một truyện mà mình thích. Xin cóp lại để ai chưa xem có thể đọc cho vui.
                                                                     ***************


LẦN ĐẦU TÌ SỚ

Tự nhiên muốn viết một tí nhố nhăng.
 Tự nhiên nghĩ đến chuyện tì sớ.
 Tì sớ thì mòn vân tay, nhưng lần đầu rất nhắng nhít.
 Năm 1989, mình bộ đội, chưa yêu. Gái hơn mình 2 tuổi, đã có người yêu, sinh viên trường nọ.
 Mình với Gái là bạn, thân thiết và vô tư, mày tao chí tớ ùm xọe. Gái ở nội trú, còn mình mỗi dịp về HN là lượn vào chỗ Gái. Tất nhiên là chỉ ở nhờ kí túc xá ấy thôi, với các bạn trai, bạn học cũ của mình lại là bạn cùng khóa của Gái.
 Chơi dắt dây mà Gái cũng thương như mấy bạn học, tức là thỉnh thoảng cho ít tiền mua thuốc lào, lúc rủng rỉnh mới được bà bô viện trợ thì hào phóng dâng hiến bát phở hay cốc chè đỗ đen.
 Gái cao hơn mình, tóc dầy và đen, hơi phi dê sóng lượn. Cho 6,5 điểm hình thể. Người yêu Gái để ria đen nhánh, đi xe đạp mifa, nhà ở 36 phố phường. Thời gian đầu chàng ria đen đạp xe vào trường thăm gái rồi hai người đi bộ sang đường tình yêu ở trường bên cạnh tâm sự. Đấy là con đường tối tăm có rặng nhãn hai bên và dẫn vào một ngôi chùa. Con đường huyền ảo với những tiếng rì rầm, khúc khích hoặc tiếng phì phò như kéo bễ. Tinh tế hơn có thể nghe thấy tiếng bật của dây nịt pịch pịch, thường thì chỉ mình nhận ra được tiếng ấy lẫn trong tiếng ếch kêu.
 Sau một thời gian thấy chàng để chiếc xe mầu cô ban ở lại cho gái. Tối thứ 7 gái đạp xe đi, sáng thứ hai mới về, mặt mũi bơ phờ, nhợt nhạt.
 Tuy là dân ở lậu, nhưng mình như cảnh sát khu vực, nắm chắc di biến động của mấy trăm gái khóa ấy. Chả để làm đéo gì đâu, cho vui thôi.
 Một đêm sáng trăng, thứ 7, mình lang thang làm đếch gì không nhớ lắm. Từ cổng trường vào đến kí túc xá cũng khá xa. Mình nghe thấy tiếng líp xe tạch tạch đằng sau, ngoái cổ lại, mừng rỡ. Dưới ánh trăng vàng, gái mặc chiếc áo sơ minh trắng nõn. Mái tóc loăn xoăn xõa ngang vai bay bay trước gió. Mình sướng quá hô lên một câu rất ngu: “Đi đâu về thế”. Nói rồi mình nhanh như cắt nhảy phóc lên xe, miệng hô tiếp: “Cho tao đi nhờ”. Miệng nói, tay ôm vào eo Gái. Chiếc xe hơi loạng choạng rồi lấy lại được thăng bằng. Gái không nói gì.
 Hai tay mình vẫn đặt trên eo Gái.
 Mình cảm nhận được cạp quần gợn lên trong lòng bàn tay, tự nhiên lại liên hệ đến dây cooc xê nổi lên vai các gái. Trai mới lớn toàn nghĩ tầm bậy tầm bạ.
 Mình lại hô lên, nhưng âm lượng nhỏ hơn: “Cho tao sờ tí một cái nhé”.
 Gái  im lặng. Mải miết đạp xe.
 Mình thử đưa tay lên cao hơn một tí. Gái không có phản ứng gì. Mình quyết định mạnh mẽ hơn, đưa cả bàn tay chộp lấy phần nhô xa nhất của ngực.
 Dưới lòng bàn tay của mình là một manh áo mỏng, dưới nữa là một lớp vải dày may chỉ đằn, cứng ngắc, có đầu nhọn gại gại vào gan bàn tay. Mình chỉ chụp bàn tay lên như thế rồi giữ nguyên, phải đẩy trí tưởng tượng đi xa hơn nữa thì mới cảm nhận được dưới lớp vải đằn đấy có cái gì mềm mại hay ho. Trí tưởng tượng kém chỉ thấy như miếng tích kê mông đít.
 Gái vẫn im lặng, tiếng thở hơi mạnh, có thể vì phải đèo nặng.

Chỉ còn cách kí túc xá một đoạn ngắn, Gái bảo: “Mày bỏ tay ra đi, chúng nó nhìn thấy”.
 Mình kéo tay về, thấy mình thật oai hùng.
 Gái dắt xe vào cổng, mình rảo bước bên cạnh. Trên hành lanh, một vài đôi vẫn hôn nhau, trăng sáng nhìn thấy cả rau xanh rắt ở răng.
 Gái bảo: “Đã buồn ngủ chưa, sang rặng nhãn chơi không?”
 Mình đang hân hoan chiến thắng, lại nghĩ đến chuyện lóc cóc một mình như lúc nãy thì buồn, nên trả lời: “Ừ, đợi tao tí. Để tao xem còn thằng nào thức, rủ đi cùng cho vui”.
 Gái xì một tiếng, quay ngoắt người, hối hả dắt xe theo hướng khác, nói nhanh: “Thôi về ngủ đi”.
 Mình nhìn theo bĩu môi, đúng là đồ đàn bà, thay đổi như chong chóng.
 Tiếng líp xe tạch tạch khuất dần.

Rồi theo năm tháng, mình cũng lớn hơn. Mình đã hiểu rằng, cái hôm đần lầu tì sớ ấy, mình đã bỏ lỡ một cơ hội khác còn phê hơn.

6 nhận xét:

  1. Nghe nói, Nội dung câu chuyện là kỷ niệm dẹp của ông Ngọc Anh.

    Dang dở mới đẹp, đừng tiếc nuối nữa Ngọc Anh ơi.

    Trả lờiXóa
  2. Toàn giàu trí tưởng bở. Chắc gì đã phê hơn nếu như ở đó lại có cả người iu của Gái ở đấy. Tóm lại, không nên tiếc nuối những gì đã qua mà coi đó là bài học để lần sau làm tốt hơn. Biết đâu lần sau chưa cần bước nào đã tới được điều răn 129 cuả Chúa rồi chứ lại!

    Trả lờiXóa
  3. @NgAnh: từ hồi đấy, ông đã gặp lại chưa ?
    .

    Trả lờiXóa
  4. Chết dở, các bác chụp cho mình thế này. :(. Kỷ niệm của em không đẹp đến vậy đâu. Nhưng mình thấy tình huống trong chuyện rất phổ biến, các bạn ơi, hình như các bạn chưa bao giờ phải nói câu : giá mà...???

    Trả lờiXóa
  5. Chuyện ông thích hay kỷ niệm khó quên của ông đấy?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @Lý: đây là chuyện mình thấy hay và thích thôi, chứ không phải tình huống của mình. Thế nhưng, tình huống này có vẻ rất điển hình, và có lẽ nhiều người, có thể không phải rơi vào trường hợp chính xác như vậy thì cũng gặp những tình huống tương tự. Để rồi, sau đó, mọi người thường thốt ra rằng: giá như, nếu mà...Nhưng mà, biết tìm cuốn sách "Biết thế" ở đâu bây giờ. Cuộc sống mãi mãi là thế, đúng không bạn?

      Xóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.