Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

Hết nợ nần (st)



Thị trấn nọ vừa có một ông khách du lịch giàu có tới. Ông ta đưa cho chủ khách sạn tờ 100 đô la tiền cược để được đi khắp các phòng xem có phòng nào ưng ý không.

Chủ khách sạn lập tức cầm tờ 100 đô la để trả nợ ông hàng thịt.

Ông hàng thịt chạy ngay tới trại lợn để trả nợ tiền mua lợn.

Chủ trại lợn đem tiền trả nợ chủ xưởng sửa chữa ô tô.

Chủ xưởng sửa chữa ô tô đem tiền trả nợ chủ cửa hàng thực phẩm.

Chủ cửa hàng thực phẩm chạy ngay tới cô gái bán hoa trả tiền cô ta “phục vụ” nhưng còn cho chịu.

Cô gái chạy ngay đến chủ khách sạn để trả nợ tiền phòng cô ta đã thuê để tiếp khách.

Vừa lúc đó, ông khách du lịch giàu có đi xuống và nói rằng không tìm được phòng nào ưng ý, ông ta lấy lại tiền cược rồi đi.

Rõ ràng không ai nhận được cái gì cả, nhưng bây giờ, cả thị trấn hết nợ nần nhau và cùng lạc quan nhìn về tương lai!

(Sưu tầm trên internet)

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Tín nữ đi chùa (st)


Chém gió đầu năm:

Tín nữ đi chùa



Đầu xuân, chùa làng nghi ngút hương trầm, thiện nam tín nữ chen chúc nhau vào chánh điện dâng hương bái Phật. Người ra kẻ vào ngược xuôi như bất tận, mặt ai nấy đều vui tươi phấn chấn, y rằng cuộc đời này không hề có đau khổ lo toan.. Nhưng rồi, mọi người phải cau mày nhíu mặt khi trông thấy một cô gái lạ lùng đang lảng vảng ngoài sân chùa, hệt như người từ hành tinh xa lạ mới xuống thăm trái đất.

Cô gái lạ lùng vì nổi bật giữa đám đông do có một sắc đẹp mê hồn, phải công nhận là tuyệt thế giai nhân. Dáng cao hơn một thước bảy. Tóc đen óng ả phủ dài xuống lưng. Những vòng đo lý tưởng. Đầy đặn và trắng trẻo. Gương mặt khả ái, sáng sủa. Nếu không là hoa hậu hoa khôi, thì cũng là người mẫu tầm cỡ ngôi sao. Không ai có thể nhăn mặt bực mình trước cái Đẹp bao giờ. Có điều, chỉ vì cô gái đã tự chọn cho mình bộ trang phục quá độc đáo, quá quái gở.. Chiếc váy ngắn cũn cỡn, tưởng như không còn kiểu nào ngắn hơn, khoe cặp giò dài khêu gợi. 

Chiếc áo thun bó sát ôm lấy thân trên bốc lửa, thân áo trước và thân áo sau được liền lạc với nhau chỉ bằng hai sợi dây mỏng mảnh vắt qua hai bên bờ vai tròn trịa và đầy đặn. Đẹp không chê vào đâu được, nhưng nếu cô ta đang đứng trên sàn diễn, hoặc đi trên phố cờ hoa rực rỡ ngoài kia. Đằng này, cô ta lại xuất hiện ngay chốn già lam tôn nghiêm thanh tịnh mới gây nên những nỗi bất bình từ những người chung quanh. Sự phẫn nộ  hiện rõ trên gương mặt những ai nhìn thấy cô gái, nhưng chưa ai lên tiếng thẳng thắn góp ý với con người lạ lùng, chỉ mới nghe những lời chê trách đàm tiếu nho nhỏ phía sau lưng người đẹp.

Một anh huynh trưởng gia đình Phật tử bước lại bên cô gái bằng sự nổ lực phi thường, can đảm tột bực, đưa cho cô ta một chiếc áo tràng màu lam, giọng nhã nhặn: 
- Chào chị, chị vui lòng mặc chiếc áo này vào, nếu cần thì chị có thể mặc luôn về nhà, tôi rất lấy làm hân hạnh khi được tặng chị nhân ngày đầu năm mới!

Cô gái tròn xoe đôi mắt, nhìn anh huynh trưởng, rồi nhìn chiếc áo tràng với vẻ kinh ngạc, thản nhiên lắc đầu… Anh huynh trưởng bực bội, giơ chiếc áo tràng tới, nói:
- Chị làm ơn mặc vào giùm cho. Đừng để mọi người khó chịu, và đừng để chư tăng nhìn thấy được mà tổn đức đó!

Cô gái nhíu cặp chân mày lá liễu, hỏi cộc lốc: 
- Vì sao?

Anh huynh trưởng không còn tự chủ được, cáu gắt:
- Chị còn chưa hiểu vì sao ư? Nơi đây là chốn tôn nghiêm, không phải chỗ chợ búa hay sân khấu kịch trường, cho nên trang phục trên người chị không phù hợp chút nào, rất chướng mắt mọi người. Chị thật tình không biết, hay giả bộ không biết?

Cô gái phì cười, một nụ cười tươi tắn tuyệt đẹp, lắc đầu:
- Biết làm gì để vướng? Ai thấy chướng thì đừng nhìn. Mấy người đi chùa lễ Phật bái tăng, hay là đến đây để nhìn ngắm nhau? Ai tu nấy chứng, hãy để cho tôi yên!

Anh huynh trưởng cứng họng, không biết phải xử lý ra sao, trong lúc nhất thời đành đứng đực ra đó với chiếc áo tràng trên tay. Thời may, có một vị sư trẻ bước lại đứng trước cô gái, xá dài một cái, cất giọng từ tốn:
- A Di Đà Phật! Cửa Từ Bi luôn rộng mở để phổ độ chúng sanh, không phân biệt giàu nghèo sang hèn, trẻ già nữ nam… Nhưng, đừng vì vậy mà xem thường chốn thanh tịnh, tạo nên phiền toái. Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chị ăn mặc như vậy mà vào chùa, có khác nào báng bổ đạo giáo, xúc phạm Tam Bảo? Mong chị hoan hỷ mặc áo tràng vào cho…

Cô gái cười duyên dáng, hỏi:
- Thầy thấy tôi ăn mặc thế nào?

Vị tăng trẻ lúng túng:
- Ờ… thì… rất hở hang … không nghiêm túc kín đáo…và…

Cô gái đưa tay vuốt mái tóc, ưỡn bộ ngực đầy sức sống, thản nhiên nói:
- Thầy tu hành mà còn chấp quá! Tâm của thầy còn động lắm. Lục căn của thầy chưa được tinh tấn, vẫn còn vướng điều phàm tục. Tốt hơn hết, thầy nên đóng cửa nhập thất để khỏi nhìn thấy những điều bất thanh bất tịnh ở phụ nữ đàn bà!

Vị tăng trẻ xanh mặt, cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, bước đi lẫn vào đám đông Phật tử ngược xuôi ngoài sân… 

Cô gái cười nửa miệng, quay sang hỏi anh huynh trưởng:
- Anh có vui lòng chỉ cho tôi tịnh thất của sư trụ trì không? Tôi đang rất muốn được vào vấn an ngài, và thỉnh giáo đôi điều…

Anh huynh trưởng nhíu mày nghĩ ngợi, tặc lưỡi: 
- Dẫn chị vào tịnh thất của thầy trụ trì thì thật là không nên chút nào. Nhưng, có lẽ phải làm điều dại dột này, vì chắc tình huống oái oăm khó xử như bây giờ, chỉ có thầy mới đủ đạo lực khai tâm điểm đạo cho chị thấy được phải trái!

Nói rồi, anh ta mời cô gái đi theo mình, băng qua đám đông, vào phía dãy nhà sau chánh điện. Anh ta dừng lại trước cửa một căn phòng, quay sang nói với cô gái:
- Chị vui lòng đứng chờ ở đây một lát, để tôi vào cáo bạch với thầy trước, khi nào thầy đồng ý tiếp khách, tôi sẽ ra mời chị vào.Được chứ?
- Ô-kê!

Anh huynh trưởng nhún vai ngán ngẩm, đưa tay gõ cửa ba cái. Bên trong có tiếng vọng ra: “Ai? Cần gì?”. Anh huynh trưởng cao giọng:
- Bạch thầy, con là Tâm Tịnh, huynh trưởng gia đình Phật tử, có việc rất hệ trọng cần cáo bạch với thầy ạ!

Bên trong phòng vang lên giọng sang sảng:
- Tâm Tịnh đó ư? Vào đi, cửa không khoá!

Anh huynh trưởng mở cửa, bước nhanh vào trong và đóng lẹ cánh cửa lại. Cô gái đứng tủm tỉm cười, chờ đợi với vẻ háo hức.. Chừng mười phút sau, cửa mở, anh huynh trưởng bước ra, nói:
- Chị được phép vào. Nhớ giữ ý giữ tứ một chút nhé!

Cô gái cười khẩy, bước vào phòng. Một vị tăng tuổi độ lục tuần đang ngồi trên chiếc phản mun đen bóng trong tư thế kiết già, ánh mắt sáng rực rọi chiếu thẳng vào mặt vị khách mới vào. Cô gái chấp tay xá ba cái, thưa:
- Bạch thầy, con có thắc mắc xin thầy điểm giáo…
- Mời thí chủ cứ hỏi.
- Bạch thầy, con ăn mặc như thế này, vào chùa lễ Phật bái tăng, lại bị mọi người chê trách chỉ trích, bị tăng phê bình bắt lỗi, xin hỏi thầy ai đúng ai sai?
- Ai cũng đúng. Ai cũng sai.
- Bạch thầy, người phàm cố chấp đã đành, nhưng người đã xuất gia tu hành mà vướng mắc những chuyện lễ nghi giáo điều để đi bắt bẻ con, xin hỏi thầy là đúng hay sai?
- Vừa sai, vừa đúng!
- Sao là sai? Sao là đúng?
- Sai, vì tu hành mà chấp nhặt những điều nhỏ nhặt. Đúng, vì giữ gìn thanh tịnh cho chốn già lam tôn nghiêm, đó là bổn phận, là nhiệm vụ phụng sự Tam Bảo, hoằng dương Chánh Pháp!
- Con từng nghe rằng, ngọn cờ phấp phới bay, thật ra cờ không bay mà gió bay, nhưng thật ra gió chẳng động mà do Tâm của con người đang động. Phải vậy chăng?
- Thật hay! Thật hay!
- Vậy, theo thầy thì con ăn mặc ra sao?
- Bình thường.
- Đáng trách hay đáng khen ạ?
- Hợp thời trang. Hiện đại. Gọn gàng. Tiết kiệm. Nếu người mặc không hề thấy ngượng nghịu, không chút gượng gạo, không phải âu lo, thong dong khứ đáo xuất nhập như rồng đạp mây, thì thật là đáng khen ngợi. Nếu mặc vào mà luôn thấy bị gò bó, thấy như bị mang của nợ, mang xích xiềng, không thoải mái đi đứng nằm ngồi thì thật là đáng thương, tội nghiệp, chứ không đáng trách!

Cô gái cười khanh khách ra điều thích thú. Sư trụ trì bật cười ha hả, tiếng cười tự tại vang động như đã rung chuyển cả giàn ngói rong rêu của tịnh thất. Rồi im lặng như tờ. Cô gái cất tiếng:

- Thầy thật cao thâm, vững như bàn thạch!
- Có phải đó là mục đích chính của cô khi ghé thăm bổn tự?
- ..
- Cô mang một chút am hiểu giáo lý nhà Phật, một chút kiến thức cơ bản về sự Tĩnh Động, cố tâm cố ý vào chùa để thử thách cái Tâm Đạo của tăng ni giáo đồ. Sự cố ý làm cho người khác chao đảo tâm ý chính là ác tâm, chính là động rồi đó!
- Bạch thầy, quả đúng là con động. Nhưng đâu phải thấy người động mà mình phải động theo, phải vậy không thầy?
- Quanh cô đều là những chúng sanh đang tu, còn tu, chứ chưa có ai đắc đạo, chưa ai giải thoát được mình!
- Chỉ có thầy là tĩnh thôi sao?
- Vì đây là tịnh thất. Tâm người phải tĩnh, phải tịnh.
- Thầy không trách con về chuyện ăn mặc này thật sao?
- Không trách, mà còn khen. Áo quần chỉ là ngoại vật. Chúng vô tri vô giác, không tội tình gì. Chúng là vật ngoại thân, không là một bộ phận của thân thể con người.. Và thân thể con người cũng chỉ là giả tạm… Chỉ là đất, nước, gió, lửa hội tụ tạo nên. Thân xác này còn là thứ bên ngoài, huống chi là quần với áo, xiêm với y?
- Chỉ cái Tâm bên trong mới là quan trọng?
- Tính động đều từ nơi ấy. Cho nên, nếu cô đã có gan ăn mặc hở hang thiếu thốn vải vóc để vào cửa thiền, thì hãy phát huy thêm bản lĩnh mà trút bỏ hết xiêm y giả tạm ra khỏi tấm thân giả tạm ngay nơi đây đi!

Cô gái giật bắn mình, vội quỳ mọp xuống, đầu dập đất mấy cái.
- Trút hết. Rồi đi ra ngoài, dạo một vòng vãn cảnh mau đi!
- Bạch thầy… con không dám. Con không dám. Con xin dập đầu tạ tội. Đội ơn thầy đã khai tâm điểm đạo!

...
Anh huynh trưởng đứng chờ ngoài hành lang với ruột nóng gan sôi, cứ như đang đứng trên tổ kiến bồ nhọt... và rồi, cánh cửa tịnh thất mở toang. Cô gái lạ lùng bước ra ngoài với chiếc áo nhật bình của tăng chúng khoác trên người.

(Sưu tầm trên internet)

Nhan sắc (st)

Đăng bài cho có mặt ở tháng đầu năm nào!
(bài này đọc được trên internet)



Nhan sắc

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:

- Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:

- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy…

Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.

Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:

- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!

Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. 

Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.

Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”

Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”

Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.

6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.

Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”

Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?

Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:

“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.

Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay.

Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.

Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”

Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?…

(Sưu tầm trên Internet)

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Bàn tay cha (ST)

 "Đàn ông tay mềm dễ... làm khổ người ta? “
Con hỏi. Mẹ cười.
Hay vì tay cha cứng?
Những ngón tay sạn chai lấp lánh lời minh chứng
Một tình yêu.
Con thương bàn tay vung lên bổ củi những chiều ,
Năm ngón cũng rục khô như củi
Lễ những mảnh dằm, mẹ bao lần cầm tay cha cắm cúi
Như nâng niu 5 nhánh thủy tinh...

Con thương những ngón tay ráp thô tẫn mẫn
lên dây chiếc đàn mandolin
Sol..La..Si..Do…
Bài học hóa giản đơn khi có dấu tay cha
một thời in trên từng phím nhạc?
Nhấp nháy trong con niềm khao khát :
Đỏ rực xương rồng - Gai sẽ nở thành hoa.

Đàn ông tay mềm dễ làm khổ người ta…
Con chưa đủ trưởng thành để ngẫm sai hay đúng
Nhưng con biết có đôi bàn tay hình như quá cứng
Bởi nhặt hết nhọc nhằn cho mềm mại bước con đi." 







  (Một buổi sáng thật buồn. Thèm được ở nhà với chồng con quá mà không được. Lang thang vào facebook thấy nhiều bài rất thú vị. Hẹn gặp mọi người vào bữa tất niên trưa mai nhé!)

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

Alo, alo!

             Nhà mình ơi! Sắp đến ngày lớp mình tổ chức tất niên rồi. Mong gặp được đông đủ các bạn quá! Mọi người cố gắng bố trí, sắp xếp công việc để về gặp mặt nhé! Có lẽ buổi này sẽ được đông đủ hơn là mấy ngày Tết ra vì những ngày đó có lẽ ai cũng phải dành thời gian cho gia đình nhiều hơn. Bạn nào về được nhớ alo cho B. Lý nhé!

Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

CÓ KHI NÀO... (ST)


Có khi nào ta gần nhau đến thế
Giữa mùa đông bàng bạc tím màu môi
Cứ như thể đã hẹn từ muôn kiếp
Sao vật vờ như chẳng nợ gì nhau.
.
Có lẽ nào chẳng giữ được đời nhau
Khi cứ thấy chông chênh từ hai phía
Một chút tình mong manh như nắng nhẹ
Tưởng thật gần và dường cũng rất xa…
.
Có lẽ nào ta lại xa nhau
Giữa mùa phượng đỏ rực màu son sắt
Lúc chia tay, dù lòng đau như cắt
Chợt nhớ rằng vẫn chưa nói lời yêu.
.
Có khi nào ta bất chợt gặp nhau
Giữa xuôi ngược dặm dài dâu bể
Để nói vội một lời – dù rất trễ
Đã từng yêu ..., vâng, ta đã từng yêu.


(Cuối buổi làm việc tặng cả nhà bài thơ cho đỡ buồn, vì mình mở hàng ế quá. Chẳng có ai hưởng ứng hay post bài lên cả. Toàn mình tự sướng thôi. Đã thế cho mọi người đọc chán.... mà vẫn chưa thôi post bài.....)

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

11 ĐIỀU BẠN KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC HỌC Ở TRƯỜNG" của Bill Gates:



1) Cuộc sống vốn không công bằng, tự mà tìm cách thích ứng đi!

2) Thế giới này không quan tâm đến cái tự ái trong bạn, mà sẽ yêu cầu bạn đạt được cái gì đó TRƯỚC KHI bạn tự cảm thấy hài lòng về bản thân mình.

3) Bạn sẽ KHÔNG kiếm được mức lương 60.000 đô/năm ngay sau khi tốt nghiệp THPT. Bạn sẽ không trở thành phó chủ tịch một sớm một chiều, với điện thoại và xe riêng cho tới sau khi bạn đã tự kiếm được 2 món đó trước.

4) Nếu cho rằng thầy giáo của bạn nghiêmkhắc, hãy đợi đến khi đi làm bạn sẽ biết. Thầy giáo cũng sẽ đến lúc hết nhiệm kì, nhưng ông chủ thì không đâu.

5) Ăn đồ rẻ tiền không có nghĩa là giá trị của bạn bị giảm đi. Ông bà ta ngày xưa có cái nhìn khác về mấy thứ rẻ tiền. Trong lúc khó khăn, họ gọi mấy thứ đó là "cơ hội".

6) Nếu bạn lâm vào cảnh khó khăn, đó chả phải là lỗi của cha mẹ. Đừng có than thở mà hãy rút ra bài học từ đó.

7) Trước khi sinh ra bạn, cha mẹ bạn không có "cổ lỗ sĩ" như bây giờ đâu. Họ trở nên như thế là vì bao năm nay họ phải kiếm tiền nuôi bạn, giặt quần áo cho bạn và nghe bạn thao thao bất tuyệt về "độ ngầu" của bạn mà bạn hay ảo tưởng. Vậy thì trước khi bạn "đi cứu thế giới" khỏi thế hệ những ông bà già "ăn bám" đó, đi về mà
dọn phòng trước đi cái đã!

8) Nhà trường có thể đối xử khác nhau với người giỏi kẻ kém nhưng cuộc sống thì không đâu. Trường học có thể xoá điểm kém, cho bạn VÔ SỐ cơ hội trả lời đi trả lời lại để tìm lời giải chính xác. Điều này CHẢ GIỐNG MỘT CHÚT NÀO so với ngoài cuộc sống.

9) Cuộc sống không phân chia học kỳ. Bạn sẽ không có những kỳ nghỉ hè, và sẽ có rất ít những ông chủ, những đồng nghiệp nào giúp bạn phát hiện ra phần ẩn giấu bên trong mình. Bạn phải tự làm điều đó.

10) Truyền hình KHÔNG PHẢI là đời thực. Ngoài đời thực, người ta phải đứng dậy, ngưng tán dóc, ra khỏi quán cà phê và đi làm.

11) Bạn hãy cư xử tế nhị với những kẻ lập dị "đầu to mắt cận". Nhiều khả năng có ngày bạn sẽ phải làm việc với họ

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Chúc mừng sinh nhật bạn Phạm Thị Thanh!


                                             
                                  (20.1.1975-20.1.2013)


              Mừng sinh nhật bạn phương xa. Có thể bạn không biết song chúng mình vẫn luôn nhớ đến bạn. Hãy nhớ: Nơi quê nhà vẫn có rất nhiều người luôn nhắc đến và chúc bạn cùng gia đình  mọi điều tốt lành!

Alo, alo!!!

            
           Bạn Lý nhờ tớ thông báo với cả nhà là: Ngày 27 tháng 1 năm 2013 lớp 12a12 sẽ dự định tổ chức tất niên tại Hải Phòng. Sự có mặt đông đủ của các bạn sẽ làm nên thành công của buổi họp lớp. Rất mong sự có mặt của tất cả các bạn! (Ngày 20/1 hôm trước xin được đính chính lại là do xem nhầm lịch. Thành thật xin lỗi mọi người!)
           @ Hải Hà: Ngày đó bạn có về được không? 

NHỮNG CÂU NÓI HAY NHẤT MỌI THỜI ĐẠI


Đừng để một ai chẳng nhận được gì khi rời chỗ bạn cho dù bạn biết rằng không bao giờ gặp lại .

Danh dự là sự hòa hợp tự nhiên giữa việc tôn trọng mọi người và tự tôn trọng chính mình .

Lý trí có thể mách bảo ta điều phải tránh, còn con tim sẽ chỉ cho ta biết điều phải làm .

Cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim.

Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra .

Nếu như trí tuệ là cái vốn quí nhất và hữu ích nhất thì sự hài hước là tính dễ chịu nhất của con người.

Hãy làm tròn mỗi công việc của đời mình như thể đó là công việc cuối cùng.

Tôi thường hối tiếc vì mình đã mở mồm chứ không bao giờ…vì mình đã im lặng.

Cách khéo nhất để làm vừa lòng ai đó là xin họ lời khuyên.

Nếu có hai người cùng sống với nhau hòa thuận nên tin trong đó ít nhất một người tốt.

Đừng mua thứ hữu ích mà hãy mua thứ cần thiết.

Người đáng nói mà mình không nói là mất người, Người không đáng nói mà mình nói là mất lời.

Người xin bố thí đỏ mặt một lần, kẻ từ chối không bố thí đỏ mặt hai lần.

Hoài nghi chính mình là điều phải làm đầu tiên của người quân tử.

Khi đã biết tha thứ, bạn sẽ mỉm cười nhiều hơn, biết cảm nhận sâu sắc và dễ thông cảm với người khác.

Đừng ném lời cho gió, nếu không hay biết gió thổi về đâu

Nếu sự khiêm nhường của bạn khiến mọi người để ý thì hẳn có chút đó chẳng bình thường.

Người không biết tươi cười sẽ không biết cách mở ra những cánh cửa.

Đừng để đến ngày mai những việc gì anh có thể làm hôm nay.

Một người chưa biết nói những lời nói dối đẹp đẽ thi người đó không bao giờ biết đến thế giới chân thực.

Cho quí hơn nhận song cái giếng sâu nhất cũng cạn nếu không được uống nước đó sao?

Đừng bao giờ đóng sầm cửa lại; có thể bạn muốn quay trở lại vào đấy.

Nếu đó là một công việc quan trọng – hãy tự mình làm lấy.

Nếu bạn không thể là mặt trời thì hãy đừng là đám mây.

Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu ta dành cho người khác dù chỉ một chút thông cảm mà ta vẫn thường dành cho ta.

Đừng cố gắng tỏ ra cái không phải là mình.

Nếu có ai đó đáng để ta làm quen thì cũng đáng để ta hiểu rõ.

Đối với người có nhiều tài đức thì đừng có chê bai nhỏ mọn.

Đối với người có danh dự thì chớ chỉ trích những lỗi lầm.

Tôi chưa bao giờ gặp một người nào mà tôi không tìm thấy nơi họ một cái gì đáng cho tôi học hỏi.

Bạn nên ghi nằm lòng rằng tất cả trẻ con dù ở độ tuổi nào cũng vậy, đều bịt tai trước những lời ta khuyên răn dạy bảo, chúng sẽ mở mắt thật to nếu người ta làm gương cho chúng thấy.

Cử chỉ đẹp là đức hạnh được dịch ra một thứ ngôn ngữ dễ hiểu.

Những gì ta cho đi một cách thật lòng thì mãi mãi là của ta.

Thiếu thận trọng gây nhiều tai hại hơn thiếu hiểu biết.

Hãy suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ.

Hãy kiên nhẫn làm bổn phận của mình và giữ thinh lặng, đó là câu trả lời tốt nhất cho sự vu khống.

Con ong được ca tụng vì nó làm việc không phải cho chính mình nhưng cho tất cả.

Bàn tay tặng đóa hồng bao giờ cũng còn phảng phất mùi thơm.

Đừng bao giờ khiêm tốn với kẻ kiêu căng, cũng đừng bao giờ kiêu căng với người khiêm tốn.

Không nên đánh giá một người dựa vào những cái anh ta không biết mà nên dựa vào những cái anh ta hiểu biết.

Hãy hiền dịu khoan dung với hết mọi người trừ bản thân mình.

Nếu ai nói xấu bạn mà nói đúng thì hãy sửa mình đi. Nếu họ nói bậy thì bạn hãy cười thôi.

Khi ta tự trách mình thì dường như không ai có quyền trách ta.

Kẻ bắt chước cái xấu luôn vượt xa cái gương xấu ấy. Trái lại, kẻ bắt chước cái tốt luôn thua kém cái gương ấy.

Ai không biết nghe, tất không biết nói chuyện.

Mỗi khi khuyên ai bất cứ điều gì thì nên thật vắn tắt.

Anh có thể lừa vài người trong mọi lúc, anh cũng có thể lừa mọi người trong vài lúc, nhưng anh không thể lừa mọi người trong mọi lúc.

Phải biết mở cửa lòng mình trước mới hy vọng mở được lòng người khác

Điều gì anh muốn người ta làm cho anh, anh hãy làm cho người ta.

Đừng nói tất cả những gì mình biết.

Đừng tin tất cả những mình nghe.

Đừng làm tất cả những gì mình có thể làm.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Có một vài thứ mà bạn rất thích nghe nhưng sẽ không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng nếu có cơ hội, hãy lắng nghe chúng từ người nói với bạn bằng cả trái tim.

Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được.

Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong.

Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi. Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.

Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, nếu điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ tổn thương người khác.

Một lời nói vô ý là một xung đột hiểm họa, một lời nói nóng giận có thể làm hỏng cả một cuộc đời, một lời nói đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng, còn lời nói yêu thương có thể chữa lành vết thương và mang đến sự bình yên...


(Ngày đầu tuần xin tặng mọi người những câu nói mà dân mạng cho là hay nhất mọi thời đại. Chúc cả  nhà một tuần làm việc vui vẻ, hiệu quả!)

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

ALO ALO

Tớ đang định tổ chức tiệc tất niên vao ngày 20/1 chủ nhật tuần sau để tổng kết một năm qua.mong được sự đóng góp và cho ý kiến của các bạn.

ÁI NGỮ (ST)




Ái ngữ thật nhiệm mầu
Tiếp năng lượng cho nhau
Như cam lộ tịnh thủy
Xoa dịu những niềm đau.
         Tình thương cũng giống như một loại cây xanh luôn thay đổi từng ngày từng giờ, hoặc xanh hơn hoặc héo úa, điều đó tùy thuộc vào khả năng chăm sóc của ta. Ta đừng bao giờnghĩ rằng nó sẽ như vậy mãi. Hãy nhìn kỹ vào trong liên hệ giữa ta và người kia một cách sâu sắc, có thể ta sẽ phát hiện ra từ bấy lâu nay ta đã thiếu trách nhiệm tưới tẩm những chất liệu bổ dưỡng nên khiến cho cây tình thương cằn cỗi mà không lớn lên được. Đôi khi vì đời sống thiếu ý thức, ta còn vô tình quẵng vào những năng lượng độc hại, làm cho liên hệ giữa ta và người kia ngày càng xuống dốc và bế tắc mà không hiểu tại sao.

          Cuộc sống bận rộn đã làm cho ta mất dần khả năng sử dụng ngôn ngữ như một công cụ truyền thông hữu dụng. Ta thường nhân danh sự bận rộn, vì thương yêu và lo lắng mà tựcho mình cái quyền buông ra những lời nói thô kệch, nặng nề, chua chát vào người thương yêu của ta. Ta sẵn sàng trách móc, lên án, buộc tội khi thấy người kia làm sai lệch với những điều ta mong muốn. Có khi trong cơn giận ta đã thốt lên những lời hết sức cay độc, làm cho người kia tê liệt hoàn toàn, không còn sức sống.

          Khi hết cơn cảm xúc nếu ta nghe lại những lời nói không ý thức đó qua máy ghi âm thì chắc ta cũng lạnh người, không ngờ con người của ta được thể hiện qua những ngôn từ tệ lậu đến như vậy. Còn người kia thì sao? Khi đón nhận trực tiếp hoặc qua điện thoại hay thư từ những lời nói mất tình mất nghĩa đó thì ít nhiều họ cũng ngấm chìm trong cảm giác đau đớn và sẽ dệt trong tâm tưởng một hình ảnh rất ghê sợ về ta. Lần sau họ sẽ ngán khi biết ta gọi điện tới hay không dám ngồi gần ta nữa. Sống mà để cho người thương luôn tìm cách tránh né vì những năng lượng độc hại của ta thì còn đâu ý nghĩa để sống?

          Ta không cần phải nói cho ngọt lịm hay khôn khéo, chỉ cần một lời nói có chứa đựng chất liệu của hiểu biết và thương yêu là đủ. Điều này phải cần đến một quá trình thực tập rõ ràng chứ không phải muốn nói là nói liền được đâu. Nếu nhận thấy cách sử dụng ngôn từ của ta còn quá vụng về, mỗi lần nói ra chỉ gây thêm sự hiểu lầm hay đau khổ cho người khác thì ta hãy tập im lặng một thời gian.Nếu cần ta cũng nên dán chữ “thực tập im lặng”trên áo để không bị phiền nhiễu.

         Trước khi nói năng trở lại ta nên tự hứa từ nay sẽ tập ít nói, chỉ nên nói những lời có tính chất xây dựng niềm tin yêu cho nhau thôi. Một lời nói như vậy ai cũng mong được đón nhận, hơn cả những đóa hoa tươi thắm hay những món quà đắt tiền. Trường hợp trong tâm đang có sự bực bội, tự ái hay nghi ngờ thì ta nhứt định sẽ không mởmiệng nói thêm một lời nào, lập tức trở về theo dõi hơi thở hay tìm một chỗ yên lắng để quan sát và điều phục cơn cảm xúc đang dâng trào mà không chú tâm vào câu chuyện vừa mới xảy ra. Hãy tự nhắc nhở mình cẩn thận, đừng vì sự thỏa đáng từ một vấn đề được giải quyết mà tiếp tục vung vãi những lời nói vô độ.

       Cuộc đời sẽ mầu nhiệm biết bao khi người người đều biết hiến tặng cho nhau những lời nói dễ thương, đầy tình nhân ái như thế. Mỗi lời nói đẹp sẽ thơm ngát như một đóa hoa. Ta hãy trồng vào khu vườn nhân loại thật nhiều đóa hoa ái ngữ để lòng kỳ thị, tranh chấp, hận thù dần dần lắng xuống và tan biến đi, để tình thương mãi luôn hiện hữu và soi sáng trên thế gian này.

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Giải nhất Biển đảo quê hương với bài tự luận cảm xúc




Hành trình biển đảo trong tôi
Nếu bốn tuần của hội thi là một hành trình đến với "Biển đảo quê hương" thì tôi là một hành khách đã có những trải nghiệm thật sự tuyệt vời không chỉ bởi việc khám phá những điều lý thú trên chặng đường đã đi qua mà còn là cảm nhận về những đổi thay đang cựa mình thức dậy.
Tôi háo hức
Thú thật, tôi đã bắt đầu chuyến hành trình ấy với mục tiêu chinh phục giải thưởng hơn là suy nghĩ mình sẽ học được gì. Những phần thưởng hấp dẫn vẽ ra trong tôi bức tranh xán lạn về việc thực hiện những mong muốn, dự định của mình. Dẫn bước tôi lên chuyến hành trình còn là cơ hội thử sức mình bằng năng lực tìm tòi và sự nhanh nhạy cần có của một người trẻ qua việc cọ xát với những cuộc thi có tầm ảnh hưởng rộng như thế này. Để rồi...
Tôi khám phá
Những phần thi mở ra với nội dung câu hỏi phong phú về chủ đề biển đảo nhưng trên nhiều lĩnh vực khác nhau: địa lý, lịch sử, kinh tế, xã hội... khiến tôi miệt mài với việc tìm hiểu, tra cứu các thông tin, kiến thức liên quan để có được câu trả lời chính xác. Vô hình trung, tôi thấy mình như bị cuốn vào chuyến hành trình nhưng bởi một sức hút khác - sức hút của con chữ và lượng thông tin hàm súc trong đó. Có lẽ cái cảm giác chính mình mong muốn nắm bắt và nhận thức mới chính là hạnh phúc thật sự của sự mở mang tri thức.
Khi những đáp án được lật mở, thế giới mà tôi chưa có dịp khám phá hiện rõ hơn qua những hình ảnh, thông tin cụ thể và chính xác. Những cái tên đảo, tên người hiện ra thật sinh động như đã phần nào thu hẹp cái xa xôi, lạ lẫm để tôi cảm nhận rõ hơn, đầy đủ hơn dáng dấp quê hương.
Trên chuyến hành trình ấy, tôi có dịp trở về với lịch sử cùng những năm tháng, những địa danh, chiến tích và những cái tên đã góp phần khẳng định "Trường Sa - Hoàng Sa là của Việt Nam". Để rồi trước mắt tôi là sóng nước quê hương nặng tình giữa những dữ dội của hôm qua và bao đằm thắm của cuộc sống mới hôm nay:
"Ơi biển Việt Nam, ơi sóng Việt Nam!
Qua bao nhiêu thăng trầm mà chiều nay vẫn dịu dàng
Vùi sâu dưới đáy những gì đau thương
Biển lại hát tình ca biển kể chuyện quê hương"
(Biển hát chiều nay - Hồng Đăng)
Tôi yêu...
Từ sự khám phá đó, tình yêu đến dịu dàng cho những miền đất dẫu tôi chưa một lần đặt chân đến với những con người tôi chưa hề biết mặt. Tôi yêu sự chân chất giản dị nhưng kiên quyết của những ngư dân đang ngày đêm bám biển làm giàu cho quê hương, yêu vẻ đẹp kiên cường của anh bộ đội "đứng gác trời khuya đảo vắng" giữ bình yên nơi biên cương Tổ quốc. Yêu sao những trái tim biết truyền cảm hứng từ rung động tuyệt vời trước sự giao hòa giữa biển trời bao la tươi đẹp và lòng người náo nức vui say:
    "Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay
    Non nước mây trời lòng ta mê say
    Sóng nước trùng dương dài theo bờ cát
    Những dãy đảo xa nằm nghe biển hát"
(Tình em biển cả - Nguyễn Đức Toàn)
Tôi yêu cả câu chuyện "Góp đá xây Trường Sa", yêu lá thư gửi đảo xa, yêu cái tình người, tình dân tộc trong bài học giản dị mà sâu sắc của cha ông "Bầu ơi thương lấy bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn".
Tình yêu tôi vỗ bến ước mơ...
Tôi mơ...
Đến một ngày những cái tên như Trường Sa, Hoàng Sa, Phú Quốc... sẽ không còn gợi lên sự xa xôi với bất kỳ người dân Việt Nam nào. Những tuyến đường, những cây cầu được nối dài như chính tình yêu và sự gắn bó ruột thịt giữa đất liền và hải đảo. Người dân cả nước háo hức những chuyến tàu chở niềm vui từ mọi miền Tổ quốc.
Những học trò của tôi sẽ có dịp biết hơn, hiểu hơn về biển và hải đảo qua giờ học tiếng Anh và những câu chuyện của tôi. Để rồi cả tôi và chúng sẽ tự hào và tự tin mỗi khi có dịp khoe với bạn bè quốc tế về biển đảo quê mình như những người Mỹ nói về Hawaii hay học sinh Hàn Quốc nói về đảo Jeju.
Trẻ con khắp nước biết yêu hơn câu hát từ khơi xa, ngợi ca vẻ đẹp của con người và cuộc sống trên biển. Những người trẻ hăm hở cống hiến nhiệt tình và sáng tạo để Việt Nam trở thành quốc gia "Mạnh về biển - giàu lên từ biển".
Khách thập phương nô nức đến với đảo du lịch, đảo kinh tế quê tôi, đến với những tuyệt tác của tự nhiên và những công trình kiên cố xây nên từ bàn tay khối óc của con người trên hòn đảo xinh đẹp.
Giấc mơ tôi có biển đảo Việt Nam tươi mãi nét đẹp giàu...
Lo âu…
Giữa giấc mơ đầy ắp những mênh mông, rộn ràng và tươi sáng ấy còn có nỗi lo âu của một cô bé đã và đang trưởng thành hơn trong suy nghĩ và nhận thức về khái niệm tình yêu quê hương. Phải chăng sự thay đổi khiến tôi ý thức hơn về những trăn trở mình chưa một lần gọi tên khi xem những tin tức, nghe những câu chuyện thời sự trên biển Đông?
Trong khi những nỗ lực hết mình của Đảng, Nhà nước, các cơ quan đoàn thể và nhiều cá nhân đang được thực hiện để khẳng định chủ quyền biển đảo của Việt Nam đi đúng hướng thì vẫn còn đây đó những thông tin tuyên truyền trên mạng sai lệch nhằm gây mơ hồ, làm hoang mang không ít người dân. Liệu những người tiếp cận luồng thông tin đó có đủ tỉnh táo để nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện, tích cực, có tính xây dựng không hay chỉ tạo nên những thái độ tiêu cực không nên có, làm cho thực tế thêm phức tạp? 
Giấc mơ có thật…
Nhưng tôi tin tình yêu, niềm tự hào và nỗi lo sẽ hóa sức mạnh khi mỗi người Việt Nam sẵn sàng hành động và gieo hành động bằng chính phần công sức dù nhỏ bé của mình với những việc làm làm thiết thực xuất phát từ tình yêu ruột thịt, lòng tự hào dân tộc và quyết tâm bảo vệ chủ quyền lãnh thổ đất nước. Một khi cuộc đấu tranh ấy đến gần hơn, sâu hơn với mỗi cá nhân, sức mạnh đoàn kết của "một dân tộc gan góc" ắt sẽ làm nên lịch sử.
Cuộc thi kết thúc nhưng hành trình mang tên "Biển đảo quê hương" trong tôi có lẽ chỉ mới bắt đầu khi tôi thật sự nhận ra và muốn chia sẻ tất cả những điều này. Bởi tôi tin, khi tình yêu và nhiệt tình lan tỏa, sẽ có thật nhiều những người bạn đồng hành với tôi trên hành - trình - hiện - thực - hóa - những - ước - mơ.
 Nguyễn Thị Mỹ Hà (Huế

Khi chia tay!




Có mệt không khi cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ?
...
- Có mệt không khi cứ phải cười dù chỉ muốn nhắm mắt lại và ngừng nghĩ suy?
...
- Có mệt không khi phải giấu trong mình bao bí mật?
....
- Có mệt không khi đưa bờ vai ra cho người khác dựa khi bàn tay mình đang lạnh ngắt cần một hơi ấm?
....
- Có mệt không khi quá nhiều cảm xúc, để rồi cuối cùng hình như lại trở thành vô cảm, hàng loạt những điều không tên đè nặng trong lòng, mà chiếc mặt nạ cười bên ngoài hình như không gỡ ra được...
.....

Bạn....



        Sau một thời gian dài vắng bóng các bài đăng, tôi xin mở hàng năm mới một bài vừa đọc trên facebook thấy rất tâm đắc (Hy vọng rằng năm mới sẽ rất nhiều bài đăng bởi vì vía tôi mở hàng rất may - Tôi mà đi chợ mở hàng cho ai thì lần sau gặp bao giờ cũng được khuyến mại đấy.... ): 

           Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói gì mà chỉ viết lên cát: "Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi".

           Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: "Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi". Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?" Người này trả lời: "Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ơ' nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được."

          Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng. Hãy quên đi những gì bạn bè đã gây ra, ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế giới này toàn là bạn tốt.

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Clip 'Việt Nam, hình hài một chữ S' lay động ngàn trái tim

Chia sẻ với các bạn thông tin rất ý nghĩa, xem xong càng thấy tự hào về dân tộc Việt Nam hơn: 
"Ôi! Việt Nam đất nước ngàn năm". 
"Việt Nam ơi! tự hào ta đi lên"

Sưu tầm: 
Clip dài gần 10 phút, là một video đồ họa bắt đầu từ từ vấn đề "Nếu trái đất là một trái cam tròn thì Việt Nam chỉ là một hạt cam nhỏ trong đó". Việt Nam là một đất nước nhỏ bé vậy nhưng đã được cả thế giới biết đến nhất là sau sự kiện chiến thắng Điện Biên Phủ, 1954. Đó là một phần của lịch sử Việt Nam, vậy có bao giờ bạn tự hỏi Việt Nam lại có hình chữ S như bây giờ chúng ta đã trải qua những gì để giữ được chữ S đó?
Học toàn bộ lịch sử Việt Nam qua clip 9 phút
Poster của clip "Việt Nam, hình hài một chữ S"
Học toàn bộ lịch sử Việt Nam qua clip 9 phút
Việt Nam chỉ là 1 hạt cam trong trái cam là trái đất.
Với hình thức diễn đạt bằng hình ảnh hoạt hình dễ thương, giọng đọc truyền cảm, âm thanh vui nhộn; clip bắt đầu ngược dòng lịch sử tìm câu trả lời. Những niên biểu lịch sử từ thời kỳ vua Hùng dựng nước đến thời Bắc thuộc, rồi trải qua các triều đại phong Đinh - Lê - Lý -Trần - hậu Lê, thời kỳ Trịnh Nguyễn phân tranh, nhà Nguyễn cho đến hai cuộc kháng chiến chống Pháp - Mỹ được tái hiện ngắn gọn. Và từng thời kì ấy, lãnh thổ Việt Nam ra sao, giới hạn đến đâu, các cha ông đã làm gì để mở rộng lãnh thổ được thể hiện rõ ràng chi tiết.
Clip cho thấy quá trình hình thành chữ S như ngày nay, tuy nhỏ bé nhưng để được “ghi danh trên bản đồ thế giới như hôm nay lại là cả một quá trình gian nan và vất vả”.  Clip kết thúc bằng nhận định: "Nhắc đến Việt Nam người ta vẫn thường nhắc đến một đất nước bị chiến tranh tàn phá. Nhưng thế hệ người Việt ngày nay đang cố gắng xây dựng một đất nước tươi đẹp hơn bởi Việt Nam không chỉ có chiến tranh".
Học toàn bộ lịch sử Việt Nam qua clip 9 phút
Hình ảnh ngộ ngĩnh, giải thích cho quá trình mở rộng lãnh thổ Việt Nam.
Xuất hiện từ ngày 6/1, sau hai ngày clip đã thu hút hơn 80.000 lượt xem cùng nhiều phản hồi từ cộng đồng mạng. "Hay", "dễ thương", "ý nghĩa" là lời khen ngợi của nhiều thành viên khi xem xong. Nhiều bạn chia sẻ nếu dạy lịch sử cũng như vậy thì bất cứ học trò nào cũng yêu thích bộ môn này. Trong khi đó, có thành viên mong muốn có thêm phụ đề nhiều tiếng nước ngoài để chia sẻ được rộng hơn.

 
Clip thu hút hơn 80.000 lượt xem.
Clip “Việt Nam, hình hài một chữ S” là đồ án tốt nghiệp của bạn Dương Tố Đào, 24 tuổi, sinh viên ngành Đồ họa ứng dụng, ĐH Công nghệ Sài gòn thực hiện.
Tố Đào cho biết: “Mình chọn chủ đề về lịch sử và hình thức clip để dễ dàng truyền tải, giúp nhiều bạn trẻ thích môn Lịch sử hơn”. Mất ba tháng để Tố Đào thực hiện xong đồ án tốt nghiệp của mình. Khó khăn nhất là việc truy cứu dữ liệu lịch sử chính xác. Tố Đào đã mua SGK Lịch sử từ lớp 4 – 12, tham khảo nhiều tài liệu lịch sử trong thư viện, trên mạng để mang đến thông tin chính xác nhất.
Mình rất bất ngờ nhưng vui lắm khi được nhiều phản hồi, sự quan tâm của mọi người như vậy. Vì trước khi đưa lên mạng, clip vẫn còn chưa hoàn thiện, nhiều thiếu sót. Mình đang chờ các góp ý từ mọi người để chỉnh sửa đồ án hoàn thiện hơn", Tố Đào chia sẻ.
Theo Infonet

CHIA SẺ & THẢO LUẬN TRÊN ZIN

Vietnam, an S - Shaped country!].mp4