Chào
cả nhà, tuần vừa rồi bận quá, chỉ thỉnh thoảng mới mở trang blog của lớp ra đọc
để cười ha, ha, … hi, hi … một mình trong phòng mà không góp vui được chuyện nào cả. Chiều
nay, nhân lúc đi trực rỗi rãi lại kể chuyện góp vui cùng cả nhà.
Nối
tiếp những câu chuyện mà các bạn kể về bài văn của học sinh. Tôi xin kể một câu
chuyện có thật từ hồi tôi còn là giáo sinh thực tập:
Trong
giờ tập làm văn miệng lớp 4 với đề bài là: “Tả một con vật nuôi trong nhà”. Có
một học sinh đã nói trước lớp như sau: Sáng sớm, ngoài đường chim hót líu lo,
sương sớm đọng long lanh trên những cọng cỏ non, em nhìn thấy hai con chó dang
chổng mông lại nhau ở giữa đường. Cô
giáo (là tôi) lúc đó mới hốt hoảng bảo: Dừng lại, dừng lại. Em học sinh hồn
nhiên trả lời: “Không thưa cô, nó không dừng mà cứ đưa đi đưa lại, em lấy đá
ném chúng vẫn chưa rời nhau ra…”. Tôi chỉ còn biết đỏ hết các bộ phận mà đứng
giữa lớp (Giá như có một lỗ nào đó
giữa bục giảng để chui xuống).
Còn
một chuyện nữa cũng là lúc đi thực tập.
Cả đội con gái đang trên
đường từ trường về kí túc xá thấy có một anh dựng xe bên vệ đường và “úp mặt
vào tường”. Có một bạn nữ cùng đoàn hét to: “Anh kia… ”. Chàng kia giật mình
quay ra. Cô nàng nói tiếp: “…. Hạ súng xuống!”. Cả đoàn cười lắc lư bỏ lại anh
chàng tội ngiệp không biết làm gì tiếp theo.
Dang ra luc ay BANG LANG TIM phai giup anh ay ha sung xuong , chu lai bo di.
Trả lờiXóa