Trong đề thi văn cho học sinh lớp 12, cuối năm học 2011-2012 của trường THPT Anhxtanh, Hà Nội, bạn Vũ Thị Hồng Nhung (lớp 12A) đã có những tâm sự khiến mọi người rớt nước mắt.
Câu hỏi số 3 của đề văn như sau: "Năm học cuối cùng
đang dần qua, tuổi học sinh sắp hết và giờ chia tay đang đến, em hãy gửi cảm
xúc, mong ước của em lúc này hay nói một điều gì đó mà chưa bao giờ em nói với
bố mẹ, thầy cô và bạn bè".
"Bố mẹ kính mến!
Trước tiên, con cảm ơn bố và mẹ đã sinh và nuôi con khôn lớn,
trưởng thành. Bố mẹ đã dạy cho con rất nhiều điều từ cách ăn, cách nói và đạo
lý làm người. Con biết, ngày xưa nhà mình nghèo lắm nhưng bố mẹ chẳng bao giờ
để anh chị em con bị đói. Bố đi làm, mẹ ở nhà chăm chúng con. Hồi ấy, chỉ với
đồng lương ít ỏi của bố mà cả nhà ta vẫn sống thật hạnh phúc đầm ấm.
Con nhớ, hồi mới đi học lớp một, ở lớp bạn nào cũng được bọc
sách vở bằng những hình ảnh rất đẹp, còn con sách vở là bố bọc. Bố lấy những tờ
báo cũ bọc sách cho con. Con đã nhìn bố ngồi bọc cẩn thận từng quyển vở quyển
sách. Rồi bố còn dạy con cách bọc sách ra sao, bọc vở như thế nào.
Chính lúc ấy, con biết rằng mình không thể bằng vật chất như
các bạn trong lớp nhưng con có tình yêu, hạnh phúc mà bố mẹ đã cho. Khi con lớn
hơn, bố bị bệnh ung thư. Lúc đó, con sợ con sẽ mất bố, con sợ lắm bố có biết
không, đêm nào con cũng khóc.
Bố đã cố, bố đã cố được bảy năm rồi sao bố không đợi con học
xong lớp 12 và đi làm hả bố. Bố bỏ mẹ bỏ bọn con, bố có biết ngày bố đi con
không thể nhìn mặt bố lần cuối và cũng chỉ hai ngày nữa là con bố tròn 18 tuổi,
cái tuổi đẹp nhất, vậy mà giờ đây trong con lại mang một nỗi buồn xa xăm.
Thế là từ đây, con sẽ không được nhìn thấy bố nữa, và mỗi lần
được nghỉ học, con về quê sẽ chỉ còn có mẹ. Ngày xưa, mỗi lần bọn con về có mẹ,
có bố, tuy bố ốm nằm đấy nhưng bọn con vẫn có thể nói chuyện, chăm cho bố, giờ
thì không thể nữa rồi. Bố có biết, ngày bố còn sống con vô tư hồn nhiên chẳng
lo nghĩ gì nhưng bây giờ con phải tự lập vì giờ sẽ chẳng còn ai bảo vệ, che chở
cho con mỗi khi vấp ngã hay có ai bắt nạt.
Nếu ông bụt hiện lên cho con một điều ước, con sẽ ước để thời
gian quay lại và để con lại được ở với bố và mẹ. Lúc đó, con sẽ nói hết những
gì mà trong con nghĩ để giờ đây con không phải hối hận như thế này. Giá như lúc
ấy, con lấy hết dũng khí, sự tự tin để nói cho bố nhỉ. Bố đã cho con biết bao
nhiêu là cơ hội vậy mà con đã không tận dụng. Con đã sai rồi.
Con đợi đến 49 ngày bố để về với bố vậy mà giờ đây con không
thể vì ngày đó là ngày con thi và nếu là ngày bình thường thì bố vẫn sẽ bảo con
đừng có nghỉ học, đừng vì bố mà nghỉ phải không bố? Vì lúc nào bố cũng luôn bảo
với chị em con rằng phải học thì mai sau mới không vất vả như bố và mẹ. Con sẽ
cố gắng học để mai sau có thể đi làm và bố yên tâm con sẽ chăm sóc mẹ thật cẩn
thận. Bố ở nơi đó có nghe thấy nỗi lòng của đứa con gái út của bố không?
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là con sẽ không còn được ngồi trên
ghế nhà trường và con sẽ sống tự lập, lo cho cuộc sống bản thân. Nhưng con sẽ
cố gắng, vì ở nơi nào đó bố vẫn nhìn dõi theo con và ở nhà vẫn có mẹ và con sẽ
nói với mẹ tất cả suy nghĩ của con vào một ngày gần đây nhất. Con sẽ không để
tuột cơ hội này vì nó sẽ là cơ hội cuối cùng của con".
Sưu tầm trên mạng.
Bài viết rất xúc động. Mình thấy càng phải trân trọng nâng niu tất cả những gì mình đang có để sau này không còn hối tiếc về điều gì nữa.
Trả lờiXóaXuc dong nhung buon qua. Toi thich phim cha va con gai cua ong Hieu hon
Trả lờiXóa