Thứ Hai, 9 tháng 7, 2012
NHỚ QUÁ MỘT THỜI XƯA ÁO TRẮNG (ST)
Ôi, nhớ quá một thời xưa áo trắng,
Nón bài thơ, guốc rộn rã trên đường.
Bước chân sáo tung tăng cùng gió nắng,
Lòng rộn ràng theo ánh mắt thân thương.
Ngồi trong lớp mà mắt ngoài cứa sổ
Hồn đi hoang tìm nét đẹp hoang sơ
Lời cô giảng, nghe vang vang xa tắp
Trí óc còn mải uơm mộng dệt mơ.
Trong chiếc cặp, có dăm ba quyển sách,
Vở học trò, màu mực tím thương yêu.
Những dòng chữ trên đường thẳng kẻ sẵn,
Tuổi vô tư, chưa biết nghĩ ngợi nhiều.
Giờ ra chơi, chạy vội sang lớp khác,
Kiếm tìm xem, cô bạn nhỏ cùng đường
Đôi mắt đen to, mảnh mai dáng hạc
Tóc buông dài làm bao kẻ vấn vương.
Chuông tan trường, cả một rừng áo trắng,
Như đàn ong vỡ tổ, nối nhau đi.
Như cái chợ, có bao giờ im lặng
Tiếng nói cười trong phút tạm chia ly.
Rồi đường vắng dần bóng dáng nữ sinh.
Gió hạ hồng đong đưa lá thắm tình.
Lác đác đàng xa, còn vài đốm trắng,
Lầm lũi đi, từng bước nhỏ, một mình.
(Ngắm bức hình nữ sinh áo trắng thấy xao xuyến, nhớ về thời đã qua thế. Nhớ hồi xưa dạy lớp 1 ở mãi bên Thuỷ Nguyên, ngày khai giảng mặc áo dài trắng, học trò cứ vén tà áo của cô trầm trồ: “Áo cô đẹp thế!”. Bố cháu thì cứ đứng ngoài xem con mình học buổi đầu tiên thế nào... làm cô ngượng đỏ hết cả người. Thế mà đã gần hai chục năm rồi. Thời gian quả là khắc nghiệt… Ước gì …!)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.