Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

CẢM XÚC 20 NĂM NGÀY HỌP MẶT

Đã hơn hai tuần trở lại với những bộn bề công việc và cuộc sống riêng tư, nhưng tôi vẫn cảm thấy ngày gặp mặt dường như chỉ mới kết thúc hôm qua. Trên trang blog của lớp, tôi có cảm giác những hình ảnh gần gũi, thân thương đó vẫn còn nguyên vẹn.
Có thể đối với nhiều người kỉ niệm và cảm xúc chỉ là hai ngày gặp mặt, còn đối với chúng tôi thì đó là cả hơn 90 ngày chuẩn bị, háo hức và chờ đợi. Nghĩ lại thấy “mình phục mình quá”, có buổi tối 20h45 cả nhà mình và nhà B. Lý bắt tacxi ra tiền trạm tại Đoàn 295 mãi đến 23h30 mới về. Vợ chồng con cái mệt nhoài mà thấy vẫn vui. Gần đến ngày mà nhà B. Lý lại có việc, lo quá mà không biết làm thế nào? Ngay sau hôm cúng 3 ngày cho ông, mình gọi điện xin phép anh Toàn, sang nhà Lý chở đi mua đồ và tối về thì Lý phải vào bệnh viện truyền nước tiếp thêm năng lượng.
Mong chờ mãi ngày ấy cũng đến, không biết cảm nhận của mọi người thế nào còn với tôi thì đó là cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Phải thừa nhận rằng tôi là một trong những người từ trước đến nay ít tham gia họp lớp nhất. Không thể có lý do nào biện hộ cho sự thiếu nhiệt tình của mình được. Chính vì vậy, tôi thấy rất khâm phục các bạn trong lớp mình. Đúng như bạn Hùng đã nói hai mươi năm qua đã khẳng định giá trị của 12a12 chúng mình. Hai mươi năm – khoảng thời gian đủ để cho mỗi thành viên của lớp khẳng định được vai trò của mình đối với gia đình, với xã hội. Song khi chúng ta gặp nhau tất cả đều chỉ là những cô cậu học trò thuở nào, hồn nhiên, tinh nghịch và tươi trẻ - cảm giác này không nơi nào có được. Tôi vẫn rất nhớ tính cách của từng người ngày xưa và đến giờ vẫn vậy: V. Hưng lúc nào cũng rất nghiêm túc và tận tình trong công việc, H. Hà vẫn cách nói chuyện rất có duyên và hấp dẫn, N. Dung vẫn nhí nhảnh đáng yêu như ngày xưa, N. An vẫn rất năng nổ, nhiệt tình, N. Hiếu thì luôn cẩn thận đến từng chi tiết, T. Giang rất hoạt bát chu đáo với mọi người …
Ngày họp mặt sẽ không thể vui trọn vẹn nếu như thiếu đi sự có mặt của các thành viên nằm ngoài danh sách lớp. Đó chính là niềm vui, lẽ sống của mỗi thành viên trong lớp. Mình cũng muốn gia đình mình cùng đi để khoe, để tự hào với chồng, con rằng: “12a12 lớp mình là như thế đấy”. Ngày nay, ta thường hay so sánh thế hệ chúng ta với con cái. Các con bây giờ sướng hơn Bố Mẹ quá nhiều- nào là ăn mặc, học hành, và đủ thứ tiện nghi sinh hoạt ….... Song nếu nhìn lại thì thấy thế hệ chúng ta sướng hơn chúng nó bây giờ rất nhiều! Bởi thời đó chúng ta được sống trong môi trường quá trong lành, một ngày chúng ta có hẳn một buổi để chơi theo đúng nghĩa, còn có những ngày nghỉ để đạp xe dã ngoại, khám phá thế giới xung quanh với đủ sắc màu mà không phải bận tâm đến chuyện học thêm, học trường chuyên, lớp chọn, phân biệt đẳng cấp, ngoại ngữ rắc rối như bây giờ…. Chúng ta có nhiều thời gian để tự học, để đọc những câu chuyện nổi tiếng của tuổi thơ “Dế Mèn phiêu lưu ký”, “Đất rừng phương Nam”…. Chúng ta được sống tuổi thanh xuân với những mối tình đầu trong sáng như pha lê … mà bây giờ thế hệ con em mình có lẽ không có được
Chắc các bạn cũng như tôi, trải nghiệm cuộc đời mới thấm thía kỳ vọng, thất vọng, buồn vui, tủi hổ, mất mát đau thương. Có bạn thành ông to, bà lớn, có bạn còn dư tiền bạc, dư nhà cửa, dư đất... Có bạn vẫn đang phải tính kế mưu sinh. Có bạn gặp rủi ro hoạn nạn. Âu đó cũng là quy luật xã hội. Dù thành hay bại, hôm nay chúng ta vẫn là lũ học trò như ngày ấy - vẫn tao, mày, thằng nọ, con kia - vẫn là An “mèo”, Lý “toét”, Hùng “vòng”, Hưng “mít”, Doanh “già”… Không thể khác được các bạn ạ, đó là những tình cảm đầu đời, vô tư, trong sáng, nghĩ sao nói vậy, không toan tính thiệt hơn, cầu tài, cầu lợi.
Dẫu biết rằng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, hội ngộ rồi chia ly là quy luật tất yếu của cuộc sống song vẫn thấy tiếc nuối giá như… bọn mình được ở bên nhau thêm chút nữa. Những gương mặt, những nụ cười, những lời nói thân quen giờ vẫn còn đọng lại và dâng trào trong tôi nhiều cảm xúc.
Tạm biệt các bạn, tạm biệt những nụ cười những cái bắt tay thân thiện, gần gũi, tạm biệt thời gian vui vẻ bên nhau … Lời tạm biệt lần này sẽ mở ra những lời chào mới, bởi lẽ không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người đều mong muốn có nhiều dịp gặp nhau như thế để 12a12 có dịp xích lại gần  nhau  để hiểu và gắn kết nhau hơn nữa
Cám ơn cuộc đời, mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm 1 ngày nữa để yêu thương!

6 nhận xét:

  1. Thật vui và cảm động.Mỗi một năm chúng mình sẽ cố gắng tổ chức một lần, để ôn lại nhưng kỷ niệm mà 20 năm vẫn chưa chán.

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Bằng lăng tím nói đúng quá. Phải thật sự có duyên chúng ta mới có cơ hội được học cùng nhau suốt 3 năm trời. Phải nỗ lực nhiều lắm mới có cuộc gặp mặt tràn đầy ý nghĩa như thế.
    Tuổi càng cao con người ta lại càng nhớ về quá khứ. Nếu 3 năm nữa họp lớp, chúng ta đã 40 tuổi rồi. Thật tiếc cho những bạn vừa rồi không đi họp lớp nhỉ?

    Trả lờiXóa
  4. Nếu được tổ chức họp lớp thường xuyên, chúng ta sẽ có thêm nhiều nhà Văn-Thơ: Mơ Hoa (Lê Hoa), Ngộ Cảnh (NgoCanh - Ngọc Anh), DzungNhi, ...

    Cũng có thêm nhiều Đại sư Trồng cây kiêm Xẻ gỗ, trong đó tiên phong là đại trưởng Nha Tan :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác Nha Tan truyền kinh nghiệm cho em với: Trồng thì trồng như thế nào và Xẻ thì xẻ ra sao. Bác Trồng cây gì và Xẻ gỗ gì vậy?
      Sao họp lớp thường xuyên mà bác Đại trưởng lại Trồng cây và Xẻ gỗ được nhỉ? Khó hiểu quá! Em cứ tưởng họp lớp thì chỉ có người với người thôi chứ. Không lẽ, bác Trồng....

      Xóa
  5. @ Hiếu: Phải nói chính xác là nhờ có blog của thaiphien12a12 mà lớp ta mới có thêm nhiều nhân tài văn thơ đến thế. Chính các bạn nam là một điển hình, cứ mỗi một ngày các bạn lại làm cho chúng tôi thêm ngưỡng mộ về tài viết phóng sự, ký sự, làm thơ …. của các bạn mà ngày xưa chưa bộc lộ hết. Còn về phần tôi, ưu điểm là chỉ viết báo cáo là rất nhanh và hiệu quả thôi. Thấy các bạn nói nhiều quá mà Hải Phòng chưa có bài viết nào để thể hiện nên cố gắng vắt óc ra để có vài ba câu phải trái thôi (mà xin lỗi đôi chỗ phải down trên mạng nữa – xấu hổ quá).

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.